Tình cờ hôm nay mình đọc được 1 bài post trên RMIT confession về sự tự ti do điểm của mình thấp hơn so với các bạn khác trong trường mặc dù đã cố gắng rất nhiều. Cá nhân mình thấy topic này khá phổ biến và sau đây là một vài quan điểm của mình, maybe có thể giúp các bạn có một góc nhìn khác về điểm số.
Lưu ý:
• Những quan điểm của mình dựa trên những trải nghiệm ở đại học ở RMIT ngành tài chính
Mindset “điểm cao” đã hình thành trong đầu mình có lẽ là từ hồi học tiểu học, do đó được điểm cao đối với mình giống như là một “thói quen”. Mặt khác, do cấp 3 mình không chọn vào trường chuyên cũng như cảm thấy kiến thức của cấp 3 không thực sự “thiết thực” cho sau này, nên cảm giác muốn vào học đại học của mình thật sự rất mãnh liệt (mình nhớ hồi học lớp 11 mình đã bảo ba rằng con muốn lên học đại học rồi 😊). Khi mới vào trường, mình đặt áp lực rất lớn ở bản thân phải được HD (4.0/4.0), nó gần như là phương châm sống của mình thời đầu năm nhất. Cộng thêm lời đồn “ngành tài chính phải có GPA cao”, do vậy mình luôn “cố sống cố chết” để đạt được nó. Tuy nhiên, do lên đại học đa số là viết luận văn (không có đúng, sai) và mỗi lớp thường chỉ có 2-3 bạn được HD, nên “quyền năng” tự kiểm soát điểm của mình như hồi cấp 1, 2, 3 (bài phát ra auto trên 8 * trừ môn văn) không còn nữa. Vì vậy, mỗi lần phát điểm ra đối với mình cảm giác rất nặng nề, không khác mấy việc nghe thông báo “bệnh nan y”. Không có bệnh (được HD) thì thở phào nhẹ nhõm, còn bị mắc bệnh (không được HD) thì ngồi rầu suốt ngày.
Khi bị áp lực điểm số lúc nào cũng đặt nặng trong đầu, mình không còn cảm giác enjoy việc học cũng như làm assignment. Vào khoảng cuối năm nhất, sau khi không còn cảm thấy happy với việc học, mình tự hỏi bản thân: “tại sao mình lại cần HD?” và câu trả lời lúc đó: “I don’t know” (mặc điểm cao giúp cho CV của bạn trở nên “sáng” hơn, tuy nhiên mình không consider đây yếu tố then chốt giúp mình outstanding). Câu trả lời như một cái tát vào những nỗ lực của mình trong suốt năm sinh viên năm nhất đại học, nhưng bây giờ nhìn lại, mình cảm thấy may mắn vì mình đã có được câu trả lời. Sau đó mình đi tìm giải pháp để rồi nhận ra một điều tưởng chừng như hiển nhiên nhưng mình chưa bao giờ thấy: Mình chỉ có thể kiểm soát bản thân mình, còn lại thì ngoài tầm với. Lúc này, hệ quy chiếu của mình trở về với chính mình, mình luôn so sánh thằng Tuấn của hôm nay với thằng Tuấn của 1 tuần trước, hoặc 1 tháng trước. Ngày càng khắt khe hơn với bản thân về thái độ làm việc cũng như quality of work. Trùng hợp thay, với cách tiếp cận này, nó luôn thúc đẩy mình tìm kiếm nhiều kiến thức hơn, học nhiều hơn, và đặc biệt là giảm căng thẳng cho mình rất nhiều. Những lần phát điểm sau này, cảm giác đón nhận điểm của mình trở nên nhẹ nhàng hơn, cảm thấy không quá buồn với điểm thấp, còn điểm cao thì vẫn như trước (có happy, nhưng không quá nhiều), cũng như tỉ lệ đạt điểm cao cũng cao hơn so với lúc trước (một phần là do việc tìm hiểu nhiều hơn các topic ngoài những thứ mình được học trên lớp giúp mình có góc nhìn đa chiều và sâu sắc hơn khi tiếp cận assignment). Tuy đây chỉ là 1 thay đổi nhỏ, nhưng nó mang lại giá trị tích cực lớn cho bản thân mình.
Mong rằng bài này sẽ giúp bạn có 1 góc nhìn khác về điểm số, hãy thử so sánh điểm của mình với chính mình, thay vì đi so với các bạn khác.